Sau khi "đã đi hết tuổi trẻ của mình/ đi gần hết những đắng cay, tủi hận, khát thèm, mơ mộng/ để đến với một bản hoang vắng bên sông Đà/ sắp chìm trong nước lạnh" (Giữa bản vắng), tôi đã có trong tài sản chữ nghĩa hơn năm trăm bài thơ. Nhưng xét cho cùng, đó chỉ là những cuộc "chơi thơ" riêng tư, và tôi đã coi thơ là cái gốc của việc làm phim mình theo đuổi. Ngoài ra, những gì chưa/ hoặc không đưa được vào phim ảnh, tôi dốc cả vào văn xuôi và thơ - giống một sự giải tỏa cần thiết của nội tâm... Trước sự động viên của một số người anh, người bạn thân thiết, tôi quyết định lựa chọn để in tập thơ này, tập thơ riêng đầu tiên và cũng là duy nhất - và giữ hầu như nguyên vẹn những bài hồi mới chập chững bước vào thơ, như một kỉ niệm về "cái thuở ban đầu thơ phú ấy/ ngàn năm chưa dễ đã ai quên"... (Vài lời tự bạch)
Em lên vùng cao dạy học
Gửi những thầy cô giáo tương lai ở các trường sư phạm miền núi
Ngày đi, em ghé thăm thầy
Chia tay em. Chợt phút giây lặng thầm
Căn phòng nhỏ, gió miên man
Giờ này em đã vượt ngàn đèo mây…
Em lên bục giảng làm thầy
Qua đời trò nhỏ bao ngày buồn vui
Tháng đầu hay nhớ miền xuôi
Cô gái bé, nước mắt dài qua đêm
Thầy nhìn năm tháng hồn nhiên
Tập quen nét phấn, bảng đen, giáo trình
Thầy nhìn con suối mỏng manh
Tưới bao ước hẹn mát lành em thơ
Qua ba mùa lũ, mùa khô
Con suối nhỏ bỗng tràn bờ thương thương
Em lên đỉnh núi mờ sương
Có lòng dân và mái trường đơn sơ
Ngày mai bữa đói bữa no
Căn phòng hiu quạnh, cô trò chăm nhau
Đêm đêm một ngọn đèn dầu
Ủ trong sương núi, thắp vào mộng mơ…
Em nói về quê em
Gửi Thanh Bé
Em gái Thái lần đầu xa quê hương
Kể miên man nỗi nhớ thầy, nhớ bạn
Khi em nói tới quê nghèo, bản vắng
Thầy đọc trong thư thấy một tấm lòng
Con suối quê em mùa đục, mùa trong
Có những bản cheo leo đường mất lối
Có đỉnh núi quanh năm mây mù vời vợi
Tiếng hoẵng kêu gọi mưa chiều rừng thưa
Bên bếp lửa sàn nghe kể chuyện xưa
Thầy xót thương từng mái đầu tóc bạc
Chuyện định canh định cư, chuyện vui buồn hợp tác
Tình yêu quê em nhen tự bao giờ…
Giảng đường cao nhớ ngôi trường mái lá
Đời sinh viên có buổi vọng lời thầy
Em cảm ơn những gì thầy đã viết
Bao nỗi niềm trân trọng một vùng quê…
Những cơn mưa và sấm động sang hè
Gợi da diết những đàn em mọi nẻo
Thầy vẫn nghĩ: nỗi nhớ thương kỳ diệu
Soi cho thầy trong mỗi bước đi lên
Giữa bao điều, em nói về quê em
Như điểm sáng của ước mơ hội tụ
Như giọt lệ của tình yêu tuổi trẻ
Thầy uống trong veo nước suối tận ngọn nguồn
Thầy hiểu em khi nói tới tới quê buồn
Câu hát cũ và đất cằn cỏ dại
Những trận cháy rừng, những đêm sương muối
Càng thương yêu gắn bó xót xa hơn
Em giúp thầy hiểu thêm: những gì cao cả nhất
Lại bắt đầu từ nỗi nhớ quê hương…
Mai An Nguyễn Anh Tuấn